Thứ Năm, 23 tháng 4, 2009

Chỉ đơn giản là tôi thích đi!



Xuất phát từ Phú Yên và đến Hội An bằng xe đò, sau đó là chặng đường đạp xe đến Hà Nội, từ Hà Nội lên Lào Cai bằng xe lửa, cuối cùng là chặng xe đạp Lào Cai - Sapa - Lai Châu - Mường Lay - A Pa Chải. Một chuyến đi không quá dài nhưng đủ cho những trải nghiệm mới và cảm nhận mới về cuộc sống.

Trước chuyến đi, có người bạn hỏi tôi: "Ý nghĩa của chuyến đi là gì?" hay "Mình thấy đi như vậy cũng đâu có ý nghĩa gì nhỉ?". :) Đúng là chẳng có ý nghĩa gì cả. Đi chỉ đơn thuần là đi chứ không phải để vận động, tuyên truyền hay làm từ thiện. Còn sau chuyến đi, nhiều người lại hỏi tôi: "Vậy đi xong cậu gặt hái được gì hay rút ra được những bài học, kinh nghiệm gì không?". :) Tôi không phải là nhà báo nhà văn đi tìm cảm hứng để viết, và cũng không phải một SV mới tốt nghiệp đi "thực tế". Đó chỉ là một chuyến đi bình thường, cũng như bạn từng đi Đà Lạt, Mũi Né hay Nha Trang mà thôi. Tôi đi chỉ đơn giản vì tôi thích!

Thực tế chuyến đi đã diễn ra thuận lợi hơn rất nhiều so với dự đoán. Có thể một vài nơi nào đó chúng tôi gặp những chuyện chướng mắt, bực mình hay thất vọng. Nhưng những chuyện đó chẳng thấm vào đâu so với những sự giúp đỡ, niềm nở và ân cần mà chúng tôi nhận được. Chặng đường cuối cùng có nhiều ý nghĩa đối với tôi. Đó là chặng đường mà tôi chỉ còn có một mình. Một mình có nghĩa là tôi phải làm mọi thứ, có nghĩa là không có ai động viên tôi, có nghĩa là tôi không còn động lực cố-gắng-để-còn-động-viên-người-khác. Đã có nhiều ngày tôi cảm thấy vô cùng đơn độc, suốt ngày chỉ lặp lại hai việc: dắt xe lên dốc và lên xe xổ dốc. Lúc nào bốn phía quanh tôi cũng là núi. Nhà cửa ven đường rất ít, đi cả ngày mới gặp được một quán bán tạp hóa. Đã nhiều lần tôi định đón ôtô quay về Điện Biên Phủ. Nhưng rồi những ngày đó cũng qua đi, và những ngày tiếp theo tôi không còn đơn độc nữa. Tôi như được sống trong gia đình của mình giữa không khí lao động cần mẫn.

Hoàn thành hết chuyến đi, tôi cảm thấy một luồng sức sống mới đang lan tỏa trong cơ thể. Có cảm giác như chúng tràn qua cả những lỗ chân lông trên khắp người tôi. Suốt hơn 4 năm đại học tôi sống như một cơ thể khuyết tật ở giữa cái thành phố náo nhiệt này. Trong suy nghĩ, tôi cảm thấy bi quan về thế giới, về đất nước và con người. Tôi luôn nghĩ về sự lựa chọn giữa việc hòa vào cuộc sống xô bồ, chộp giật của mọi người, hay sống trong một thế giới của riêng mình. Còn về thể xác, tôi luôn cảm thấy khó sống được trong thành phố. Khói bụi làm mũi tôi viêm thường xuyên, sự ồn ã là đầu tôi đau thường xuyên, sự chật chội, nóng nực luôn làm tôi cảm thấy bứt rứt trong người. Dĩ nhiên là tôi vẫn luôn động viên mình phải lạc quan, phải biết yêu thương con người, phải biết yêu cái thành phố này. Và tôi nghĩ là tôi đã yêu thương con người, nhưng sự yêu thương đó nếu có chỉ là do gượng ép mà thôi. Cái nhìn bi quan đã không cho tôi thấy những việc cần làm. Những phiền toái trong cuộc sống ở thành phố đã che hết những điều dễ chịu và trong lành. Nhưng giờ đây tôi có thể ..., có thể ...

2 nhận xét:

  1. Khởi động viết bài rồi hả? Hi hi... Hổng ngờ lúc mình về bạn Quắn cực dễ sợ, còn cực hơn lúc mình đi nữa!!! ^_^

    Trả lờiXóa
  2. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

    Trả lờiXóa

Rất cám ơn bạn đã quan tâm đến bài viết. Có thể bạn sẽ muốn viết một vài dòng để chia sẻ với mọi người. Chúc một ngày tốt lành!