Thứ Ba, 23 tháng 3, 2010

Không đề (nghĩa là không biết đề cái gì vô ^_^)




Hôm nay gọi điện thoại cho bạn, hỏi thăm xem nó đi tới đâu rồi... Nó cười nói còn 7km nữa là ra khỏi Nghệ An...


- Kể nghe coi đi sao rồi?
- Từ khúc nào?
- Từ Cù Lao Chàm vô đất liền á!
- Mất điện thoại... 
- Hả...aa... hèn chi, may mà mất số mới, số cũ vẫn gọi được!
- Hư máy ảnh, làm rớt, bể ống kính.

[phù, ta mà cho mi mượn Sony Cybershot của ta thì... mà biết đâu đồ xịn rớt sẽ hông bể ta?!?! :p]

- Đà Nẵng 1 ngày. Đèo Hải Vân, nằm trên đèo xe tải chạy qua hoài, khó ngủ. Huế 4 ngày, xong đạp liên tục mấy hôm. Đồng Hới, bị bể lốp xe phải đi tìm chỗ sửa. Hà Tĩnh, tối quá mà có vẻ nguy hiểm nên thuê nhà trọ. Giờ đang ở đây. Chắc phấn đấu dạp thẳng ra Ninh Bình, đi Tam Cốc - Bích Động rồi ra Hà Nội luôn.
- Mỗi ngày đi khoảng bao nhiêu?
- 80km
- Cũng bằng năm ngoái.
- Đồ nặng hơn.
- Đi một mình nhiều bất trắc hơn.
...
Nhắm mắt, cố tưởng tượng bạn lúc này thế nào. Lạ, bỗng thấy mình đang rong ruổi trên những nẻo đường xa lạ, ngang qua những khuôn mặt mặn mòi nắng gió, ngang qua những vạt cúc dại bền bỉ trổ bông, ngang qua những cánh đồng xanh mượt, ngang qua những dòng sông lơ đãng trôi trôi. Xao xuyến nhớ! Một điều gì đó đã mãi nằm lại trên đường.

Thứ Bảy, 6 tháng 3, 2010

Lên đường...

Khoảng 7:30 sáng nay - 06/03/2010, bạn Học Trò Quê đã một mình "xách gói lên đường"... 

Bao nhiêu là kỷ niệm ào ào quay về khi nghe bạn chào và nói đang chuẩn bị khởi hành, chà... giờ này năm ngoái có lẽ mình đang trên đường từ Ninh Bình lóc cóc ra Hà Nội đây. Ê, lên đường mạnh giỏi và thu hoạch thật nhiều trải nghiệm mới mẻ nhé, bạn hiền!

Bạn bè ở đâu đó dọc Việt Nam nếu thấy một anh chàng có dáng vẻ phớt đời, cưỡi trên con ngựa sắt (có thể cho là) kham khổ, sau lưng túi to ba lô nhỏ chất chồng như đi buôn. Anh bạn ấy có thể đang "xuôi vạn lý" trên quốc lộ 1, cũng có thể đang ngồi bệt ven đường vừa thở vừa uống cà phê, hoặc đang say mê ghi lại những khoảnh khắc đáng nhớ hay những khung hình hùng vĩ bắt gặp dọc đường. Thì các bạn ơi, chúng tôi sẽ tự hào biết bao để nói cho các bạn biết rằng: có lẽ đó chính là anh bạn của chúng tôi!