Không chỉ là một chuyến đi.
Not everything is as it seems. – Prison Break 4, tập 15.
Có những việc mà không giống như bề ngoài của nó. Ví dụ hỏi không chỉ đơn giản là hỏi. Và đây cũng vậy, nó không chỉ đơn giản là một chuyến đi.
Tôi không biết đây có phải là một quyết định sai lầm không? Tôi không biết.
Con người không biết được ảnh hưởng hành động hiện tại tới tương lai ra sao. Câu này trong phim Wanted, tôi thích nó. Nếu quyết định càng quan trọng, hậu quả của nó càng to lớn. Thông thường chúng ta không biết liệu lúc đó quyết định đúng hay sai? Vì vậy tôi nghĩ chúng ta không nên tránh né quyết định hay cân nhắc kỹ lưỡng, mà hãy chuẩn bị tinh thần để lo hậu sự cho cái quyết định của mình.
Ví dụ vầy, bạn tham gia một chuyến đi xa. Bạn không biết phía trước như thế nào? Trong đầu bạn chỉ là những viễn cảnh vui vẻ, chơi đùa. Nhưng bạn có nghĩ tới những nguy hiểm không? Biết bao nguy hiểm xảy ra mà không lường trước, dù bạn không muốn và chuẩn bị kỹ. Một tai nạn dọc đường, bạn bị bệnh, thức ăn nhiễm khuẩn … Nghĩ tới đó chẳng lẻ bỏ cuộc, không đi sao? Không đi thì mọi chuyện tương tự vậy, có ít nguy hiểm hơn nhưng không phải là không có. Ai biết bạn đi trên đường có chuyện gì. Xe nổ lốp, tai nạn bất ngờ, cháy… Đủ thứ chuyện và chỉ có trời mới biết thôi. Tôi nghĩ rằng tôi sống tới thời điểm này là gặp rất nhiều may mắn. Những chuyến đi xa, những cú ngã, những tai nạn…luôn tiềm ẩn nguy cơ dẫn tới hậu quả nghiêm trọng. Nhưng may sao những thứ đó, nếu có, chỉ là những vết xước nhỏ. Biết bao người chỉ một lần là đi đứt rồi.
Do vậy, sống tới ngày này là một cái gì đó rất may mắn.
Cuộc sống giống vậy. Không thể tránh hết khó khăn. Tôi nghĩ chúng ta học cách đối mặt với khó khăn, giải quyết nó và sau đó lường trước những nguy hiểm đó. Ai đó đã nói cuộc sống thú vị nhờ trải nghiệm. Khi trải nghiệm qua một điều gì, thường chúng ta sẽ có cái nhìn khác về sự việc. Giả tỉ những bậc cao thủ võ lâm, một lần suýt chết là họ thay đổi quan điểm sống liền. Thường quan điểm sống ít khi thay đổi nếu không có những chuyện đau thương xảy ra. Vì vậy mà nghe những người đã trải nghiệm rất thú vị, kinh nghiệm xương máu mà. Một ví dụ là bạn thử đọc một tác phẩm kiếm hiệp của Kim Dung, nghe nhạc Trịnh hay xem những bộ phim nổi tiếng lúc trẻ, khi trưởng thành và gần xa trời. Mỗi lần chắc chắn bạn sẽ có những cái nhìn mới về nó, nghiệm ra nhiều điều hơn.
Trải nghiệm làm cuộc sống dài hơn, nhiều kỉ niệm hơn và đáng nhớ. Những câu chuyện trên phim hay truyện đều kể về những người có hoàn cảnh éo le, khó khăn và nhiều trở ngại. Tại sao? Vì nếu cuộc đời họ yên bình quá, lấy gì để mà kể đây. Và cuộc đời như bao người khác, chẳng ai quan tâm.
Vì vậy không biết tôi có độc ác với bản thân không khi cứ bắt mình phải làm những chuyện khùng khùng. Có thể học hành yên ổn, ngủ thoải mái chứ. Nhưng vẫn thức đêm hôm để làm những chuyện vớ vẩn, tôi nghĩ vậy. Tôi thích vậy. Không muốn thời gian của mình yên ả quá, bình thường quá. Không thích cứ phải suốt ngày cứ cắm cúi học mà không thấy mặt trời. Không chịu cái cảnh suốt tuần bù đầu với công việc. Thời gian đâu mà tận hưởng cuộc sống tươi đẹp chứ. Như vậy, cuộc sống như dài hơn và có nhiều chuyện để nhớ.
Mỗi chuyện đều có cái giá của nó. Mỗi chuyện khùng khùng tôi làm đều phải trả giá. Không biết là tôi có bị hớ khi mua với giá như vậy không? Chắc là không, vì giá càng cao, tôi thấy mình học nhiều hơn và nhớ lâu hơn.
Lần này cũng vậy. Cái giá chắc là cao, công sức, thời gian, tiền bạc,… Chưa biết còn trả giá thêm nữa không? Không sao. Chuẩn bị thật kỹ, sai số có thể chấp nhận được. Thực ra có thể không chuẩn bị, để tới đó rồi tuỳ cơ ứng biến. Tôi không nghĩ vậy là hay.
Lần đi này phải chuẩn bị từ rủ rê bạn bè, lên kế hoạch, xin phép, kiếm tiền. Và chuẩn bị những gì chờ đón sau chuyến đi. Nếu muốn biết kế hoạch chuẩn bị kỹ tới đâu, bạn nói chuyện này cho người lớn và bạn bè nghe. Bạn có trả lời suôn sẻ những câu hỏi của họ không?
Không phải chuyến đi nào chúng ta cũng có những người bạn, nhất là những chuyến đi lớn. Mỗi người có dự định riêng. Thật khó bắt ép ai đó cùng chung sở thích, lý tưởng của mình. Tôi vẫn hay đi xem phim một mình. Không phải tôi muốn vậy mà khi tôi thích đi xem phim, những người bạn lại có chuyện bận. Với lại rủ rê hoài cũng oải. Tôi giống mẹ hồi trẻ, đi xem phim một mình với lý do như vậy.
Một điều hay là chúng ta có thể kết bạn với những người trên chuyến đi đó. Sẽ có rất nhiều người không chung điểm xuất phát, nhưng có chung đích đến. Và thế là thành bạn, bạn đồng hành trên một con đường. Sau này mỗi người mỗi phương. Tôi có những người bạn như vậy.
Con đường lớn sẽ gặp những người bạn lớn.
Ai đó nói giờ không đi, sau này sẽ đi. Lúc nào nhỉ? Lúc đó có được như bây giờ không? Không tài sản, không vướng bận, không công việc, mọi thứ giờ như đôi tay trắng, mặc sức lang thang và phiêu du. Tôi thích mình trông có vẻ bụi bặm, có thể sống bất cứ đâu. Tôi biết có những kế hoạch đi Xuyên Việt, kế hoạch toàn là đi xe hơi, máy bay, ăn nhà hàng. Sướng quá đi. Nếu vậy sao có thể ăn bờ ngủ bụi, uống lê nằm lết. Chỉ muốn tự do, không lo gì cả. Thật sự thoải mái.
Gió Nam cuốn Bụi đường bay khắp bốn phương trời.
Đi để biết đây biết đó, để biết nước mình nghèo lắm. Chứ không chỉ ở Sài Gòn, đông đúc, ồn ào, bụi bặm và tấp nập. Một anh khuyên hãy đi du lịch nước ngoài. Đi trong nước toàn gặp “tư tưởng nhỏ”. Đúng vậy, nhưng trước hết hãy đi trong nước đã, tôi là người Việt Nam. Thăm thú trong nước trước, nơi khác tính sau. Nước mình, mình vẫn chưa thăm hết những cảnh đẹp của nó.
Một kế hoạch dài hơi kéo dài từ 30-45 ngày. Thời gian nghỉ giải lao giữa chặng đường đời. Thử hỏi sau này liệu có đi một chuyến vậy không, gia đình, công việc, vợ con bộn bề để đâu. Đi với bạn bè thăm thú đất Việt, thăm quê Bác, địa cực của tổ quốc, những thắng cảnh đẹp,… Quá trời. Một chuyến đi để đời.
Mọi sự đã xong, giờ chỉ chờ giấy phép. Giai đoạn này quan trọng và khó khăn. Tuy những giai đoạn trước khí thế hăng hái, giai đoạn này ỉu xìu ngay vì thử hỏi cha mẹ nào cho con tham gia chuyến đi như vậy chớ. Đây chính là lúc thể hiện sự quyết liệt của mình. Đấu tranh cho những gì mình thích. Phải cho con cái sống cuộc đời của mình chứ.
Kết quả xin phép gia đình ra sao? Tôi được đi chính thức, có hỗ trợ từ bố mẹ. Vui lắm. Vì nếu không, phải lừa dối gia đình. Cảm giác rất tuyệt khi gia đình ủng hộ mình, một chỗ dựa vững chắc. Con yêu bố mẹ lắm lắm.
Thật ra để thuyết phục gia đình không phải đơn giản. Tôi phải nói từ trước đó 6 tháng. Bố mẹ lúc đầu gật gù đồng ý. Sau đó không biết sao, vào một giờ đẹp trời, gọi điện thông báo là dẹp hết, lo học hành đi con, đi làm cưới vợ ^_^… khuyên bảo rồi răn đe. Quyết liệt lên nào.Tôi phải trình bày cả một kế hoạch dài hơi, chuyến đi ra sao, sau đó sẽ làm gì… Đủ thứ. Không lay chuyển được. Hiz. Mày học đi, sau này đi, đi long bong là đi bộ đội hà.
Cuối cùng một bức thư trình bày cặn cẽ mọi thứ được viết ra: lý do, lợi ích chuyến đi, kế hoạch đi làm, kế hoạch học nữa….Đại ý là đây không chỉ là một chuyến đi. Cuối thư để một dòng P/S: dù sao vẫn đi ( đại loại là vậy).
Kết quả ra sao thì như ở trên đã nói. Chả nhớ thư đó viết ra sao mà thuyết phục vậy. Hơi bất ngờ, tưởng tuyệt vọng rồi.
Một chuyện muốn kể thêm. Đợt vừa rồi có đi phỏng vấn đi làm. Người của công ty hỏi chừng nào đi làm được. Đầu tháng 4. Sao đi tìm việc sớm thế? Em đã chuẩn bị trước kế hoạch một năm tới rồi, em có công chuyện. (This is the plan). Em làm gì sao? Xuyên Việt. Hehe, trả lời ngon ơ. Quả thật thời gian phỏng vấn là 3 tuần. Nếu không tìm việc sớm, sau khi chơi về ngồi chơi sao. Tôi không thích vậy.
….Chờ đợi lắm lắm…cảm giác chờ đợi nhiều thứ…
…gió nam cuốn bụi đường bay khắp bốn phương trời….
Nói thêm: có lẽ bị ảnh hưởng nặng của phim Euro Trip và Prison Break. Hai phim không thể bỏ qua.
Cứ nghĩ đến việc sẽ trải qua một chuyến đi dài với một gã lý sự mà hãi!!! Anyway, đã hy sinh quá nhiều cho chuyến đi này, ở nhà sẽ là ngốc lắm!
Trả lờiXóa